Nếu là người khác, bà ta sẽ chỉ cho rằng đối phương đang khoác lác.
Nhưng nam nhân trước mắt lại khác, chỉ cần hắn đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
“Vậy, tấm vải lụa kia ở đâu?” Trần Mặc hỏi.
Liễu Diệu Chi nói: “Tấm vải lụa không quan trọng, quan trọng là nội dung bên trên… Đại nhân cũng biết, nơi như Giáo Phường Ty không thể cất giấu đồ vật, cho nên thiếp thân đã dùng cách khác, sao chép lại y nguyên nội dung, sau đó đốt bỏ bản gốc.”